Cố Giang Tình
Trái ngang vỡ tan ai đưa con đò sang
Bến xưa vẫn mong trông ngóng trong vô vọng hah
Đắng cay còn đây sao buông xuôi đôi bàn tay
Má hồng hây hây thẹn thùng bên anh giờ đâu chẳng thấy
Trót yêu nhau từ thời mộng mơ
Tựa vần thơ ghi vào trang vở
Thuở ban sơ thẹn thùng thương nhớ
Bằng tất cả ngây thơ
Lối em đi thì ngày một khác
Ngọt ngào không thấy chỉ toàn chua chát
Xuân sắc em tôi sao giờ đây hao gầy xơ xác
Siết đôi tay ngậm ngùi nơi đây
Nhìn trời mây duyên mình ai lấy
Tiếng ai than thở lòng hiu vắng
Làn sương khói bao vây
Trách do thân phận anh chẳng thể lo em hương sắc trời
Mong ngày tới em vui bên tình nhân mới
Khóc cho nhau một lần rồi thôi không gặp nhau nữa đâu
Bến sông xưa nơi mình thường ngồi cạnh bên nhau rất lâu
Áng mây bay ngang trời tựa như ân tình trôi thế thôi
Lòng không nói nhưng sâu bên trong tim đau nhói mím chặt môi
Lời em nói do em quên như dao cứa vào tim gan
Nỗi buồn anh đếm lên từng vị đắng rồi say trong miên man
Là vì anh nhớ thương em cô thiếu nữ bên sông quê
Bóng dáng tình xưa ngày nào còn đó sao em đi mãi vẫn không về
Nhiều lần than thân trách phận trách do vì anh đã phải lòng
Cảnh đẹp cây đa bến quê sông nước em đi còn ai để trải lòng (trách em đã vô tình)
Em cười nói vui vẻ hạnh phúc say đắm bên người ta
Nón lá đội nghiêng bao ngày anh đợi mặc cho bão táp hay mưa sa
Phút chia ly nhìn nhau rời đi ta cố không lệ rưng hàng mi
Ngấm bao nhiêu sầu bi tại vì anh cứ ôm thương nhớ li bì
Lá vẫn vương hạt sương mà sao nay cố nhân người thương đâu mất (lá vẫn vương hạt sương)
Vất vả hứa hẹn chi giờ đây cũng phải đem vùi sâu chôn cất
Khóc cho nhau một lần rồi thôi không gặp nhau nữa đâu
Bến sông xưa nơi mình thường ngồi cạnh bên nhau rất lâu
Áng mây bay ngang trời tựa như ân tình trôi thế thôi
Lòng không nói nhưng sâu bên trong tim đau nhói mím chặt môi
Câu hò ơi nghe đau nhói khi em buông bỏ đi chữ tình
Để rồi người bước rồi người quên lúc xưa trao nhau bức thư tình (để rồi anh cần nói)
Tiếng đàn cò tích tịch tình tang gió đung đưa áng mây hồng
Hơi men còn vương cạn chén rượu cần nhớ về người thương giấc say nồng
Anh có thể nói có quyền nhớ không quyền được yêu (anh sợ quá em ơi)
Dù biết là không còn thương không nên chờ lệ ướt ngược chiều
Lưu bút ghi dòng thương nhớ hoài niệm cũ trên bến sông xưa
Hương thơm tóc người vương trong nắng khẽ theo gió nhẹ nhàng đung đưa
Em bỏ quên à
Phía trước nơi hiên nhà còn mỗi ta
Thiên ý ngỡ như rằng cũng cách xa
Dáng ai trong xế tà và mắt trong xanh mùa hạ
Liệu có quên tất cả để hoá lạ và xa
Khóc cho nhau một lần rồi thôi không gặp nhau nữa đâu
Bến sông xưa nơi mình thường ngồi cạnh bên nhau rất lâu
Áng mây bay ngang trời tựa như ân tình trôi thế thôi (em có nhớ đến không tại sao mình có nhau huh)
Lòng không nói nhưng sâu bên trong tim đau nhói mím chặt môi