Hoa Ngũ Sắc
Ai đưa đò sang dõi theo dáng em dần xa
Nước lặng dòng sông lục bình khẽ trôi xế tà
Ông Tơ đoạn duyên cớ sao rẽ chia ra thành hai
Chuyện tình quên sao năm tháng thiếu thời thanh mai
Ly rượu cay nói không nên lời
Cạn tình duyên ta sẽ rót cho đầy vơi
Câu hẹn xưa đến nay quên rồi
Ngày đêm vu quy cùng ai trăm năm sánh đôi
Nghẹn ngào nhìn em cứ thế xa
Lên thuyền hoa nước mắt ướt nhoà
Về nơi đất khách tháng năm sẽ hoá xa lạ
Trọn vẹn phu thê mong ấm yên
Chỉ còn tôi ôm những muộn phiền
Trùng dương xa xăm cách chia mỗi miền
Ngày nào bên nhau hay đón đưa
Bên dòng sông đứng dưới bóng dừa
Người đã quên chưa xiết bao đau đớn cho vừa
Biền biệt phương xa tôi thở than
Theo người ta sao không hối hận
Dạt dào đến mấy nước sông cũng cạn
Nắng vàng vẫn còn rủ xuống hiên nhà
Mà nàng khuất dạng giờ chỉ còn có riêng ta
Chọn trao thân gửi phận vào chốn lụa là gấm nhung
Bỏ lại ta với một tấm chân tình này sắc chung
Rồi mai còn ai thương ai
Hành trang nặng mang tương lai gánh vai
Phận duyên ngang trái tàn phai
Vắng em dông dài chông gai
Ly rượu cay nói không nên lời
Cạn tình duyên ta say rót cho đầy vơi
Câu hẹn xưa đến nay quên rồi
Ngày đêm vu quy cùng ai trăm năm sánh đôi
Nghẹn ngào nhìn em cứ thế xa
Lên thuyền hoa nước mắt ướt nhoà
Về nơi đất khách tháng năm sẽ hoá xa lạ
Trọn vẹn phu thê mong ấm yên
Chỉ còn tôi ôm những muộn phiền
Trùng dương xa xăm cách chia mỗi miền
Ngày nào bên nhau hay đón đưa
Bên dòng sông đứng dưới bóng dừa
Người đã quên chưa xiết bao đau đớn cho vừa
Biền biệt phương xa tôi thở than
Theo người ta sao không hối hận
Dạt dào đến mấy nước sông cũng cạn
Em đi rồi có trở về không
Còn đó hy vọng tình này ai mong
Nước yên ả vắng lặng dòng sông
Chiều tàn xơ xác lòng hoá bão giông
Nghẹn ngào nhìn em cứ thế xa
Lên thuyền hoa nước mắt ướt nhoà
Về nơi đất khách tháng năm sẽ hoá xa lạ
Trọn vẹn phu thê mong ấm yên
Chỉ còn tôi ôm những muộn phiền
Trùng dương xa xăm cách chia mỗi miền
Ngày nào bên nhau hay đón đưa
Bên dòng sông đứng dưới bóng dừa
Người đã quên chưa xiết bao đau đớn cho vừa
Biền biệt phương xa tôi thở than
Theo người ta sao không hối hận
Dạt dào đến mấy nước sông cũng cạn
Nhành hoa ngũ sắc thêu áo tô màu
Ngọc ngà đeo tay khăn gấm trên đầu
Rộn ràng kết tóc se tơ
Thuyền hoa đậu bến xương rồng
Còn đâu niên thiếu e nữ xa xôi
Người về bên ấy yên ấm chung đôi
Xa mái tranh nghèo đớn đau mình tôi