Miền Gian Khổ
Tôi thương người miền Trung
Đất khô ngày chưa nắng
Muối trắng mặn phơi thân
Gió Nam bạc tấm áo
Những tháng hè lao đao
Nước ao tựa đun sôi
Nứt toác cả đôi môi
Tôi thương người miền Trung
Chớm thu trời mưa xuống
Lũ muốn làm liêu xiêu
Chốn quê nghèo thất thểu
Trên mái nhà chơ vơ
Có đứa trẻ lơ ngơ hỏi cha mẹ nơi mô
Đám lúa non mất trắng
Lũ heo theo đàn gà
Tiếng khóc than văng vẳng
Bức tranh quê tàn tạ
Trong tuyệt vọng thốt ra những kêu cầu xót xa
Đêm dài quá
Đã bấy nhiêu nước mắt rớt rơi trên đời người
Có giấc mơ sắp tắt giữa mênh mông vời vợi
Ước cho trời sớm ngơi
Khô con đường khắp nơi xây lại mới
Thôi đau buồn miền Trung
Nghe than thở miền Trung
Trong những ngày tang tóc
Đăm đăm nhìn ra sông
Mắt tê dại trông ngóng
Những thân già lung lay
Cánh tay chờ nắm lấy
Vẫn còn đấy nỗi kinh hoàng
Thương quê nghèo miền Trung
Góp gom đặng năm tháng
Con nước về tan hoang kéo nhau thành tay trắng
Giữa bão bùng chưa ngưng
Tiếc công ngày nai lưng gian khổ đến tận cùng
Giữa đắng cay khôn thấu
Khát mong những bình thường
Ánh mắt trông đau đáu
Đám em mơ về trường
Những bóng hình vất vưởng đưa mắt tìm tứ phương
Thấy buồn thương
Đã bấy nhiêu nước mắt rớt rơi trên đời người
Có giấc mơ sắp tắt giữa mênh mông vời vợi
Ước cho trời sớm ngơi
Khô con đường khắp nơi xây lại mới hoh hoh
Ôi quê tôi quê tôi quê tôi
Lệ chưa vơi lệ chưa vơi
Sinh ra người miền Trung
Lớn lên cùng gian khó
Kiếp sống nhiều âu lo
Tin yêu còn nơi đó
Ánh mắt nhìn lên cao
Giữ cho lòng thanh tao
Mong yên bình mai sau