Sẽ Không Ai Bị Bỏ Lại Phía Sau
Nhớ lúc bé tôi đâu hiểu gì là quê hương
Chiếc lá rách vẫn có thể đùm bọc yêu thương
Mẹ đã dạy bà con xóm làng
Lửa tắt đèn tối vẫn có nhau
Thương nhau như bầu bí chung giàn từ lâu
Đến lúc lớn tôi quên vì đời nhiều âu lo
Lúc mắt thấy tai nghe tình người từ khốn khó
Là sẻ chia chẳng màng sang hèn
Người giúp người dù là ở đâu
Khi no hay khi đói vẫn nghĩ về nhau
Sẽ không ai bị bỏ rơi lại
Sẽ không ai nước mắt lăn dài
Nếu mà chợt oà khóc, là chỉ khóc vì hạnh phúc thôi
Sẽ không ai phải lẻ loi ngày hôm nay
Sẽ không ai lãng quên ai ở chốn đây
Sẽ luôn có chốn bao dung dù nắng hay mưa giông
Có còn ai cô đơn không ?!
Hãy đưa đôi cánh tay lên thật cao đi
Chỉ cần nhìn thấy nhau chẳng hề tiếc chi
Còn một hơi thở là còn được sống nuôi hy vọng
Đất lành , tình người mênh mông
Tất cả từ đáy lòng …