CÒN BUỒN KHÔNG EM
Đã đến lúc dừng lại
Câu nói ấy mệt nhoài
Nơi tình yêu cứ ngỡ vẫn tồn tại
Anh chỉ biết thở dài
Và em bước đi vội vàng
Theo từng thước phim dần tàn
Anh đã cố gắng cất giữ bấy lâu nay người có hay
Góc phố ấy mình từng
Trao môi hôn ngập ngừng
Đưa nhau đi qua bao nhiêu thương đau
Tại sao ta không thương nhau thêm chút nữa em ơi
Giọt nước mắt cứ rơi
Năm tháng kia còn đó mãi trong tim
(Năm tháng kia giờ đã chẳng còn nữa)
Còn buồn không em từ ngày xa nhau dòng người đi qua thật vội vàng
Một mình cô đơn ngồi buồn lang thang chờ ngày mai sang chiều lại tàn
Hoàng hôn tắt lối trên con đường về trở nên lê thê
Vậy sao anh vẫn cứ đợi vẫn cứ chờ hình bóng ai
Còn buồn không em dạo này hay mưa đường về không thưa như ngày xưa
Giờ này ai đang cầm bàn tay em nhẹ nhàng băng qua bao nỗi nhớ
Bình minh khẽ chiếu lên ô cửa nơi ngày ta bên nhau
Để giờ đây mỗi anh cùng giấc mơ ngày ta ban đầu
(Để giờ đây mỗi anh thôi
Nỗi nhớ em ở lại)
Đưa tình yêu này xem, như quyển sách bỏ quên, em đã không còn nhớ (um)
Và khi mùa đông dần qua, anh cũng hiểu vì sao, cô đơn là nỗi sợ
Vì khi và chỉ khi anh biết ở trong tình yêu, đôi lúc dạt dào đôi lúc là bão tố
Đôi khi ích kỷ cũng chỉ vì quá yêu và sự cãi vã không phải là cái cớ
Để cho đôi ta phải xa, đôi môi dù đã bao ngày qua
Và lời ca anh trao ngay từ giây phút ban đầu, thương em như anh thương cành hoa
Phố buồn không phải là vắng em, mà là chung thành phố nhưng ta không gặp mặt
Có nhiều người mà anh từng cố quen, để rồi quên em vẫn là điều anh dằn vặt
Cơn mơ đắm chìm
Sao anh vẫn tìm
Một người tuyệt vời như em
Không sao quên được
Bất cứ thứ gì đã từng thuộc về nơi em
Tâm tư này dày đặc như tàn thuốc nhưng mà fuck it
Cũng như cảm xúc anh không thể gạt được
Bên khóe mắt không phải là hai dòng nước
Cố ngăn lại nhưng không thể nào mà đạt được
Để cho nỗi nhớ em ở lại x2
Mỗi anh thôi… tháng năm kia nhạt phai…