Bi Ca
Màn đêm vẫy tay che trời
Hắt lên lòng đường vắng người qua
Mèo hoang lang thang vừa cất lên ... một khúc nhạc
Làm đen mắt em trong mực nhuộm
Đã vắt tận giọt cuối cùng. Muốn !
Lạc hoang thế gian vừa phủ lên
Thân xác em , mệt nhoài ...
Có mấy người đàn ông cuồng điên như loài mãnh thú cất tiếng gầm gừ
Ánh lửa hực màu đen của đêm đã hoá thân thành nhạc trưởng
Hòa tấu khúc hát từ thiên đường
Chạm đến những báu vật vô thường
Tiếng em tuyệt vọng đau
Kìa nước mắt đã mặn trên giường
Và máu cũng nhỏ giọt kiên cường
Tiếng dây đàn vừa buông
Dàn giao hưởng đêm miệt mài
Khúc bi hùng “cây sáo thần” ngân
Dường như mắt em đang hắt lên... đầy oán hận !
Mặt trời phía Đông đã hồng
Bóng đêm buông tha em được không
Mèo hoang hát vang khúc hỉ hoan
Giữa mỉa khinh nhân gian ...
Khi màn đêm theo dấu chân em băng qua những con đường rất vô thường
Là khi bài ca đã tắt ngang giữa chừng
Và cả đàn nhạc đã lắng yên ... Quên ...
Hòa tấu khúc hát từ thiên đường
Chạm đến những báu vật vô thường
Tiếng em tuyệt vọng đau
Kìa nước mắt đã mặn trên giường
Và máu cũng nhỏ giọt kiên cường
Tiếng dây đàn vừa buông
Dàn giao hưởng đêm miệt mài
Khúc bi hùng cây sáo thần ngân
Dường như mắt em đang hắt lên... đầy oán hận !
Mặt trời phía Đông đã hồng
Bóng đêm buông tha em được không
Mèo hoang hát vang khúc hỉ hoan
Giữa mỉa khinh nhân gian ...